Hành trình du học: Goodbye

Từ biệt

Từ biệt thời trung học và từ biệt cả bà ngoại, người đã theo dõi từng bước đi chập chững của mình thuở lên ba đến khi ra nước ngoài.

Ba hay kể, lúc quyết định cho mình đi, bà ngoại không ngăn cản và cũng không hỏi han gì nhiều. Chỉ hỏi “Tụi bay định cho nó đi thiệt hả?” Ngày ra sân bay, bà dúi vào tay một trăm đô đi đường, tiền họ hàng gửi bà ăn Tết. Năm lớp 12, mình được về thăm nhà dịp Giáng Sinh lúc bà còn khoẻ mạnh. Ai ngờ chỉ 4 tháng sau sức khoẻ bà suy giảm trầm trọng, và mãi mãi ra đi 10 ngày trước khi mình tốt nghiệp và về nước.

Không được nhìn thấy người thân yêu ra đi là một mất mát to lớn, nhưng có lẽ đỡ một nỗi đau khi không phải chứng kiến bà trong bệnh viện dây nhợ máy móc trên người, lúc mơ lúc tỉnh, không còn nhận ra ai. Mình sợ bà quên mình, nếu mình đứng bên cạnh mà bà không nhận ra, nên thôi mình không biết có lẽ đỡ đau. Và quyết định đi xa là chấp nhận những giây phút một mình, lòng tan vỡ thế này.

Mình khóc nhiều lắm. Chỉ còn mười ngày thôi là tốt nghiệp. Chỉ 2 tuần nữa là được về thăm nhà. Con bé ngày xưa hai ông bà đèo đi học, đến tận trường đón mỗi ngày, mỗi lần sang thăm đều được ngồi ăn cơm cạnh bà quanh cái bàn tròn cũ; ngày đi xa bà dặn con giữ gìn sức khoẻ, ráng học ở xứ người, đừng có lo gì hết vì còn có ba mẹ và ông bà ở đây; con bé đó giờ đã gần chạm tới đích đến đầu tiên ở xứ người bà ơi. Sau hai năm học ở ngôi trường mới, cháu bà sắp tốt nghiệp thủ khoa, đã cho mọi người thấy mình có khả năng làm những gì nếu cố gắng, kể cả ở một đất nước và ngôn ngữ xa lạ. Và con muốn bà tự hào. Thế mà..

Những có lẽ lúc này bà trên trời cao, chúng ta không còn cách xa khoảng cách địa lý nửa vòng trái đất nữa, có lẽ bà sẽ nhìn rõ hơn, sẽ nghe bài diễn văn của con ngày tốt nghiệp, và bà sẽ mỉm cười nhìn con.


Tháng 6, năm 2008

IMG_6986.JPG

Welcome, ladies and gentlemen. Good morning and thank you for coming to our commencement. Families and faculty, you all have been accompanying us on this journey and it ends today. I hope you are filled with pride upon seeing your daughters, your sisters, your friends, and your students standing here. We would not have succeeded as we did without you all.

As I stand here today, I am concluding my third year in the United States. These last three years have been incredible. They were filled with tears and perspiration, with joy as well as sadness. Parting my family and my usual friends was definitely difficult. Moreover, integrating myself into a whole new culture, language, and lifestyle was not any easier. Changes are hard. It is difficult to get up in the morning thinking you would do something different from your daily routine; and it takes even more effort to actually carry out the action. How many of us have made “New Year Resolutions” and at the end of the year realize that we did every thing just the same?

However, changes are worthwhile. I would not be here if I had not taken the chance to come to the United States. I met many wonderful people such as my host parents, my wise and humorous teachers Mr. Pickel and Mrs. Casey, and my fellow graduates here. Now I’ve seen the beauty of Boston, the magnificence of the statue of Liberty close-up, and the enthusiasm of these crazy sports fans. I experienced from all the grand sight-seeings to the very little details. I make S’mores, see American reality TV shows, and taste the delicious chocolate desserts that we all love and hate. I learn something new in every person I meet, every day.

To all my fellow students and the lower classmen: Opportunities and achievements do not come to us easy. We all have to work with our utmost effort and determination in order to fulfill our goals. The great philosopher Aristotle once said, “The roots of education are bitter, but the fruit is sweet”. As we have been working hard all these years, we are harvesting our achievements in pride and bliss today. This “commencement” signifies the end, but of only one part of our lives. It opens up a whole new adventure that would take us in many wonderful directions, as long as we dare to take risks, make changes, and are determined to succeed.

However, don’t forget to enjoy life as you work your way through it. It is a canvas that you can paint, draw, do math, or whatever you would like. Try something new everyday. Pick up painting, learn a new sport, go out by yourself and take pictures. Don’t be afraid. Life is shorter than you think.

One of my favorite quotes is, “Never let the fear of striking keep you from playing the game”. I personally was not involved in any specific sport, but this quote does apply to all aspects of life. You really do not know until you try. The winner can be someone who has tried more, failed more, and still keeps on trying. And if you don’t win, you can still have a good time and never cry over the past for not trying. What will happen tomorrow, next week, next year, we will never know. Therefore, we should not worry about the future or the past, but live our lives to the fullest, right at this moment.

I would like to express my tremendous gratitude to my parents, who had provided me with more than I could ever wish for, especially their boundless love and support. Thank you Dad for coming all the way from Vietnam to see me today, thanks to my uncles, my host parents Mr. & Mrs. H from Ohio, also beloved teachers, great friends, and relatives. I would like to dedicate this achievement to my grandmother, who passed away last weekend. She has taught me how much love and care can greatly influence a person’s life. Her decease made me realize how unpredictable life could be, and how I should treasure every moment I still have. Live today and love today. Dear Grandma, I hope you see me now.

Congratulations, class of 2008. We did it!

Mỗi lần đạt được một mục tiêu lớn, mình đều tự nhủ Bà ơi bây giờ bà có thấy con không. Con mong là bà thấy cháu mình thành công nhé. Vài năm trước còn nằm mơ thấy bà về, bảo đường phía trước còn dài còn nhiều khó khăn lắm con, cố lên. Từ khi đó đến giờ đường đúng là dài, nhiều trở ngại thật. Nhưng chỉ cần nghĩ đến một người đã thương yêu mình cả cuộc đời như vậy mãi mãi là một nguồn động viên vô cùng.


Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

-Ngọc Bích

 

5 thoughts on “Hành trình du học: Goodbye

  1. Chưa có một bài viết nào chị viết về quá trình du học mà em bỏ lỡ chưa đọc. Nhiều khi em còn đọc đi đọc lại nhiều lần vì thấy đồng cảm với những cảm nhận và kinh nghiệm của chị. Tuy rằng chị và em trải qua những tình huống khác nhau nhưng sự cố gắng và những thành quả của chị làm cho em cảm thấy có nhiều niềm tin để phấn đấu trong vài năm quan trọng sắp tới. Em cảm ơn chị đã luôn quan tâm giúp đỡ em trong thời gian qua.

    Liked by 1 person

  2. Bài viết thực sự xúc động. Những bài viết trước đây cho thấy em là người rất mạnh mẽ, nhiều nghị lực. Bài viết này lại cho thấy em thật giàu tình cảm. Rất ngưỡng mộ em một người vừa giỏi, vừa đẹp người đẹp nết. Chị tin chắc em sẽ thành công với nhân cách như vậy. Chị ước ao con gái chị sẽ nhìn em để theo gương. Mong đọc được nhiều bài viết chân thành của em để các bé sau được truyền cảm hứng và thêm động lực thực hiện ước mơ của mình. Cám ơn em!

    Liked by 1 person

Leave a comment