Mình có người bạn, quen tình cờ khi mình phỏng vấn bạn ấy vào làm fellowship trong công ty. Tuy không có duyên làm đồng nghiệp, nhưng lại có duyên làm bạn, tán gẫu nhiều thứ trong đời. Có lần đang đi bộ trong một thành phố nhỏ, bàn về chuyện nơi sinh ra lớn lên, những nơi mà hai đứa từng đặt chân đến sống, bạn ấy hỏi:
“Thế cậu có thích Sài Gòn không?”
“Tất nhiên là có rồi!”
“Ở Sài Gòn chắc là đông đúc lắm hả? Xe cộ chạy lung tung? Khói bụi?”
“Ừ tất nhiên, nó là thành phố rất lớn, cả mấy triệu người dân”
“Vậy nó có.. dơ và ồn ào như mấy thành phố lớn khác không? Giống New York ý?”
“Chắc chắn luôn. Nào là chuột cống chạy ngang hiên nhà, gián bay trong đường hẻm, lúc nào cũng đông xe nghẹt đường, lề đường thấy đống rác là chuyện bình thường. Còn vỉa hè ấy hả, lúc nào cũng có cửa hàng lấy làm bãi đậu xe, hàng quán đông đúc..” Nói đến đây mình nghĩ Chà, đúng là kể ra thì nó phức tạp, khói bụi, dơ thiệt. “Nhưng mình rất yêu Sài Gòn. Từng góc phố, con đường, từng quán cà phê vỉa hè, món ăn, từng khoảnh khắc mà mình được ở Sài Gòn. Không có gì thay đổi được điều đó, không thể nào diễn tả hết được, và cậu phải lớn lên ở đó mới hiểu”.
Đó là nỗi niềm quê hương. Nơi ta lớn lên có thể là một nơi hoang vu hẻo lánh, là đồng quê buồn tẻ, hay thành phố hỗn loạn ồn ào. Nhưng đứa trẻ trong ta vẫn luôn nhớ về với những kí ức hạnh phúc, một cách đầy thương mến. Vì nơi đó có gia đình, có tuổi thơ, có cha mẹ, có tình yêu thương vô điều kiện và những tháng ngày không cần lo lắng. Có con sông Sài Gòn ba mẹ chở xe máy chạy vòng vòng khi còn trẻ con khó ngủ, có ly kem sầu riêng ngọt lịm ở tiệm Bạch Đằng, ly cà phê sữa đá ở Khúc Ban Chiều, nghe nhạc sống trong ngôi nhà giả cổ, có tô hủ tiếu, gánh đậu hũ nước đường, hàng khoai lang nướng. Có hai hàng cây xanh giữa trưa nắng đường Nguyễn Du đi học về trưa thứ bảy. Có những sáng chủ nhật trong veo ba chở đi học thêm đường dọc bờ kênh. Có sân trường Trần Đại Nghĩa thật đẹp và cái nhìn bẽn lẽn từ cậu bạn lớp bên.
Sài Gòn đối với mình là một nơi diệu kì như thế. Khi đã không còn ở đó gần 15 năm rồi vẫn luôn nhớ về, dù diện mạo và cuộc sống của Sài Gòn đã đổi thay không ngừng. Để mỗi khi máy bay chạm đường băng Tân Sơn Nhất, lúc cánh cửa mở ra và luồng gió nóng ẩm tràn vào, tim vẫn đập nhanh rộn ràng, chân đi như chạy.
Con đã về nhà.
– Ngọc Bích
Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!
Nét văn của bạn rất đẹp ❤ Cảm ơn bạn đã viết bài 😀
LikeLiked by 1 person
Dạo này minh rất hay đọc văn bạn. Hi vọng bạn có nhiều bài viết hơn nữa trên đây
LikeLike