Một năm nhiều biến động, khó khăn, xáo trộn trong cuộc sống, trong khái niệm thời gian, không gian, tương lai, đối với rất rất nhiều người. Ai cũng đã có trải niệm khác nhau về những sự kiện năm nay- Những tuần dài đằng đẵng, những đêm mất ngủ, ngày buồn vô cớ không có năng lượng làm bất cứ điều gì, những cơn khủng hoảng sợ hãi lo lắng về bệnh dịch, về gia đình, hoàn cảnh cá nhân. Ngoài những khoảnh khắc đó, mình nhận ra rằng có những thứ đã thay đổi hoàn toàn, những thay đổi tốt, những ngẫm nghĩ mà trước đây mình không bao giờ chạm tới.
Mình gỡ khỏi Friend List những ai quen cho có từ năm xưa. Hồi mới vào đại học, ai cũng add nhau trên Facebook cho biết, đi dạo Facebook xem ai có số bạn nhiều hơn, người mấy trăm, người cả ngàn. Mà làm sao ta có đủ thời gian quan tâm và thăm hỏi cả ngàn người bạn, thậm chí người quen? Sau khi tốt nghiệp, người quen cũng dần dần thành lạ. Cô đi lấy chồng đổi họ nhìn không ra, người có em bé share hình lên mạng mọi người cùng thấy trong khi gia đình và bạn bè chỉ là số ít trong Friend List.
Nhận ra rằng những người mình quan tâm và dành thời gian thăm hỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhiều lắm chỉ 3 bàn tay. Khi share gì trên mạng, giờ mình cũng không muốn những ai xa lạ đọc, thông tin không cần thiết đối với họ thì có lẽ không cần biết. Nhìn lại Facebook cũng chỉ đầy quảng cáo. Thời gian chúng ta không có nhiều, nên dành cho những ai thật sự quan tâm và khiến mình vui khi nhớ về. Ngoài những tin nhắn ngắn ngủi, thỉnh thoảng, giờ đây video chat đối thoại dài hơn, kể chuyện cho nhau nghe, xem mặt con cái của nhau là một niềm vui.
Mình bớt thời gian nhìn vào ánh đèn sân khấu của người khác. Đó là Instagram. Những ngày đầu dịch COVID phải ở nhà, nhiều thời gian không có gì làm, mình cứ quẹt quẹt scroll scroll trên Instagram sáng tối. Instagram càng ngày càng nhiều những bức ảnh lộng lẫy, sáng chói những ngôi nhà to đẹp, những body thon gọn rám nắng ngoài biển hay trong phòng gym.
Cái hại nhất là so sánh sân khấu của người khác với sau tấm rèm của mình. Hiếm ai khoe những khoảnh khắc xấu xí hay khó khăn. Vì vậy, càng đắm đuối vào nó càng khiến chúng ta cảm thấy không hạnh phúc, cảm thấy những gì mình có chưa đủ, và ước ao nhiều thêm. Có lẽ không phải ai cũng vậy, nhưng mình thấy rõ bản thân trải qua cảm giác khó chịu, rồi đòi hỏi muốn shopping đủ thứ được quảng cáo trên Instagram, cho dù mình không cần và đôi khi cũng chẳng muốn.
Mình tìm niềm vui trong yoga thường xuyên hơn. Mình làm quen với yoga từ năm 16 tuổi, qua một lớp học sau khi tan trường ở cấp 3. Khi đó, vì mình là người rất dẻo sẵn, nên cảm thấy yoga khá nhàm chán và không cần thiết. Mình bắt đầu làm quen lại gần 5 năm trước, và hiểu ra rằng tuỳ loại yoga mà ngoài dẻo dai, yoga còn luyện sức mạnh (strength). Mình yêu và ghiền thể loại vinyasa yoga, di chuyển qua các động tác mà từng ngày tự dưng mình khoẻ hơn, làm được những động tác ngày càng khó hơn.
Ngoài thể lực, một buổi yoga còn là thời gian mình tịnh tâm, dẹp bỏ được hết những khó chịu trong công việc, những lo lắng nhất định trong cuộc sống hằng ngày. Lợi ích không phải đến cái ào để nhận biết được ngay. Mình chỉ nhận ra khi bỏ quên luyện tập trong một thời gian, và rồi quyết tâm dành thời gian mỗi tuần nhiều buổi để thành thói quen như đánh răng rửa mặt.
Mình có thời gian và không gian cho bản thân cảm nhận đủ mọi cảm xúc mà đại dịch mang đến. Sợ hãi, nghĩ rằng thế giới sẽ đảo lộn khi thấy người người nhào đi mua súng ống, đến mức phải rút tiền mặt trong ngân hàng ra phòng thân. Lo lắng, không biết công việc có giữ được không, khi công ty thị trường đều ảnh hưởng hàng loạt. Buồn rầu, khi không biết khi nào mới được gặp lại gia đình. Chán đời, khi ngày ngày nhìn 4 bức tường, đi ra vào chưa tới 100 bước, thời gian thì nhiều mà động lực thì không có để làm gì hết. Rồi phải tự vỗ vào mặt và nhớ rằng mình rất may mắn so với rất nhiều người ngoài kia.
Mình có thời gian để nghĩ về những gì quan trọng trong cuộc sống. Bất thình lình, chúng ta không thể đi lại được nữa, không thể gặp người thân, không thể đi chơi với bạn bè. Và có muốn thì cũng không có máy bay mà đi, biên giới đóng cửa, mọi thứ đóng băng trong vòng một đêm. Thời gian mỗi ngày 1 tiếng rưỡi chạy xe, mỗi tuần 4 tiếng lên New York học giờ có trong tay, mình tự dưng có rất nhiều thời gian để nghĩ về cuộc sống cần gì, muốn gì, thích làm gì.
Mình nghĩ về quyết định đi du học ngày xưa, về những năm tháng xa gia đình, giờ muốn bù đắp lại khi ba mẹ còn trẻ, còn khoẻ. Đi du học giúp mình có một cuộc sống rất khác, nhưng giờ có lẽ lí do để cố giữ cuộc sống đó ngày càng ít lại, và thời gian bên gia đình cảm thấy quan trọng hơn, nhất là khi cách nhau nửa vòng trái đất, muốn đi lại thăm nhau mất 2 ngày trời. Rồi sau này gia đình lớn hơn, có còn đi lại được như vậy nữa không?
Tiền bạc thì sẽ làm được, nhưng thời gian không ai lấy lại được. Mình cũng đã may mắn có được công việc tốt, cuộc sống ổn định. Mình dành 15 năm tuổi trẻ học tập, làm việc, học tập, làm việc- tất cả đều hướng đến gầy dựng, đầu tư cho tương lai. Tương lai giờ đã ở đây. Đầu tư có lẽ đã đủ. Đã đến lúc nghĩ về những điều khác quan trọng không kém trong cuộc sống.
—
Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!
-Ngọc Bích