30 tuoi nghi gi

Tuổi 29 đi qua mãi mãi

Mỗi sinh nhật mình hay viết một ghi chú. Viết để nhớ về những gì xảy ra trong một năm qua, những chặng đường trưởng thành, những ước mong trong năm tới. Năm nay, 30 tuổi là một cột mốc khá lớn, để lại nhiều hoài niệm, mang đến băn khoăn về quãng đời nhiều thay đổi trước đây, có thể phía trước không còn nhiều bất ngờ như thế nữa…

29 đi qua mãi mãi

Bây giờ là năm 2020. Chúng ta đang ở giữa một đại dịch thế kỉ. Con virus corona vô hình này lại có một sức mạnh khủng khiếp, làm đóng cửa nhiều đất nước và những nền kinh tế từ nhỏ, to, cho đến vĩ đại, có nơi đóng cửa vô thời hạn, cuộc sống hoãn đến một thời gian không xác định, cho đến khi nó chết hoặc có thể tất cả chúng ta chết hết… Tháng ba năm nay tưởng như kéo dài một năm và tháng tư trở thành tháng nhuần. Và mình không còn 20 nữa.

Tài khoản ngân hàng của mình đã “đầy”, theo định nghĩa lúc mình 21 tuổi. Nỗi lo lắng ở độ tuổi đó là có 50 đô la lơ lửng trên mức tối thiểu cần thiết chỉ để có một tài khoản không phải trả phí. Mình gần như cháy túi sau một cuộc hẹn hò hết 60 đô la cho 4 ly cocktail (giá cả ở Boston thật là khó sống…). Anh chàng may mắn nọ giờ trở thành bạn đời, nấu tất cả các bữa ăn của mình; do đó, mình thấy 60 đô la là một một khoản đầu tư rất tốt, vẫn tiếp tục gây lợi nhuận 😎 Mình không hối tiếc. Chúng ta hiếm khi đưa ra lựa chọn đúng đắn khi còn trẻ.

Bây giờ, mình có thể trả tiền thuê nhà và đi chợ trong 6 tháng tới nếu mất việc. Mình có thể tồn tại trong một năm không làm gì cả, nếu tự dưng muốn xách hành trang mà đi. Mình có thể mua quần yoga đắt tiền vì nó làm cho mông đùi trông đẹp hơn, và bởi vì các giáo viên yoga của mình (hay còn gọi là đại sứ thương hiệu) diễu hành chung quanh lớp như cầu vồng phủ polyester. Mình có thể ăn tại một nhà hàng có thức ăn rất tuyệt và không tự trách móc bản thân vì đã thổi bay một tuần tiền chợ vào một bữa ăn. Mình có thể đưa tiền boa nhiều hơn và viết đánh giá tích cực, bởi vì bây giờ mình hiểu việc điều hành một doanh nghiệp nhỏ khó khăn như thế nào, và mọi người ai cũng thực sự cố gắng làm công việc của họ.

Bây giờ mình biết mình tin vào điều gì, sống vì điều gì, và muốn được mọi người nhớ đến như thế nào nếu mình ra đi. Mình không thỏa hiệp và xoa dịu chỉ để vừa lòng người khác. Mình tự bỏ tiền mua một nền giáo dục đắt đỏ trong tấm bằng MBA, và đang tiếp tục cày 10.000 giờ đồng hồ vì nó, chỉ vì mình muốn và mình có khả năng. Mình bay vòng quanh thế giới trong những chuyến công tác lý thú và kỳ nghỉ thoải mái. Mình đã được đến những thành phố và đất nước mình luôn ao ước được đến thăm khi còn mài đũng quần ở trường đại học. Nó là một đặc quyền tuyệt vời. Nó không có sự vật lộn của việc nhặt từng đồng xu, không ở tại các khách sạn rẻ tiền và tiết kiệm hết sức về thức ăn, không gặp gỡ và thực sự sẵn sàng làm quen với người lạ.

Nhưng vẫn cảm thấy có một điều gì đó thiếu thiếu..

Ta không còn cảm giác mãnh liệt đó nữa. Chúng ta không có khoảnh khắc tim đập loan nhịp trước mặt một anh chàng xa lạ, chỉ vì nụ cười toả nắng và mái tóc đẹp lãng tử. Để vì đó mà ta lên kế hoạch cho những lần sau liên tục “vô tình” chạm mặt trong khuôn viên trường. Ôi trời cái sự cảm nắng!

Ta không còn sự do dự dằn vặt đến thắt ruột, khi có ai đó nói rằng họ thích bạn và bạn không biết phải trả lời như thế nào. Hoặc tệ hơn, khi bạn muốn nói với ai đó rằng bạn thích họ, và không biết họ sẽ trả lời như thế nào.

Ai cũng đã thay đổi, nhưng thật ra chẳng ai thay đổi. Anh chàng mà bạn nghĩ là không thể nào kết hôn với ai được vì cái tính khép kín không thể lại gần của hắn, người đã đâm nát trái tim bạn 10 lần, giờ đã kết hôn. Hắn đã thay đổi? Hay vấn đề là ở bản thân mình?! Ahh, chuyện đó thật khó nói và bạn sẽ không bao giờ có câu trả lời.

Càng ngày, chúng ta càng ít hứng thú mỗi khi giao mùa, khi khung cảnh thay đổi, học kỳ đã kết thúc, lớp học mới bắt đầu, cùng những trải nghiệm mới, cuộc gặp gỡ mới, những khả năng mới. Những giấc mơ du học trong một học kỳ, nếm trải thế giới, sống cuộc sống đẹp nhất của bạn.

Nhưng biết đâu, có thể ta đang sống một cuộc sống đẹp nhất ngay lúc này đây. Nhưng nó bị che khuất bởi những thứ bạn có thể mua, những xu hướng bạn có thể nắm bắt, những hóa đơn trần tục bạn phải trả. Cuộc sống giờ đã giảm xuống thành vật chất, và hiếm khi là những ý tưởng. Ta ngừng viết nhật ký. Ta ngừng cho bản thân bị lạc trong những mộng mơ bên khung cửa sổ ban ngày. Ước mơ – hay kế hoạch cuộc sống được đặt ra trước mặt ta – ngày càng giống hệt nhau: tìm được một người tuyệt vời, lên kế hoạch cho đám cưới, mua nhà, có một vài đứa trẻ- và mua bảo hiểm cho tất cả những điều đó.

Chúng ta rúc vào các bữa tiệc tối, nơi rượu được uống từ ly sang trọng thay vì ly nhựa đỏ và nói về nơi đi nghỉ mát gần nhất hay nơi tiếp theo tiếp theo. Maldives? Oh đã thử đến Peru chưa? Chuyến đi công tác đó đến Madrid có bay hạng thương gia không? À, có lời khuyên gì không về việc mua cổ phiếu? Bảo hiểm sức khoẻ?

Ta bây giờ đã lớn. 9X đầu tiên giờ đã 30. Rồi chúng ta sẽ có những đứa con của riêng mình và cố gắng không làm hư tụi nó. Ta sẽ không bao giờ ngừng phát triển và học hỏi, nhưng nó sẽ không bao giờ giống như những năm 20 nữa.

Mình hy vọng mỗi thập kỷ sẽ đi kèm với kho báu của nó để khám phá. Mình biết bạn đồng hành trong cuộc sống của mình sẽ làm cho nó thú vị theo cách riêng của anh ấy, của hai ta. Tụi mình không bao giờ hài lòng lâu về thực trạng, vì đó là bản chất, luôn muốn cố gắng đạt được những thành công mới, được khám phá cuộc sống ở những đất nước khác nhau. Có cái này muốn cái kia. Đó là bản chất con người.

Và mình sẽ không bao giờ buông bỏ cảm giác ngây thơ trong trẻo từng có, sự hồ hởi, sẵn sàng đón nhận những điều bất ngờ khó tin vẫn có thể vẫn xuất hiện, vào một ngày tình cờ nào đó trong tương lai.

Khát khao nhìn về quá khứ giống như bước về phía trước trong khi chỉ quay đầu nhìn lại. Nhìn thẳng và bước đi thôi.

Tạm biệt tuổi 20. Nó sẽ mãi mãi ở trong tim, giống như chiếc váy bó sát trong tủ quần áo, đôi khi mình mang ra mặc thử xem nó có còn vừa không (mình dặn lòng không béo hơn đâu, chỉ do tăng thêm cơ bắp, kinh nghiệm sống và vài lít bia thôi).

Tạm biệt tuổi 20. Những năm 20 đã cho ta rất nhiều và ta đã cho nó tất cả những gì mình có- cuộc sống, tình yêu, và rất nhiều khát vọng.

Chào 30 

Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

-Ngọc Bích

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s