Một thập kỉ khi ta 20

Tháng 12 về. Mải mê làm việc túi bụi những ngày cuối năm, cắm đầu cắm cổ chạy cho cố để tiêu hết ngân sách và hoàn thành deadline, chợt một chiều đọc bài báo về những phát hiện của thập kỉ mới nhận ra- thế là 10 năm đã qua rồi cơ đấy. Những năm 2010 có giai điệu da diết của Adele “Someone like you”, có những tấm ảnh ban đầu trên Instagram vụng về, có lễ tốt nghiệp, có khởi đầu mới ở một tiểu bang mới, công việc mới, bạn bè mới, gia đình mới. Mười năm tưởng như trôi qua trong chớp mắt.

Đầu thập kỉ này, người yêu của mình là một chàng trai khác. Người đó mang lại nhiều kỉ niệm và rung động mối tình sinh viên đầu đời, rồi lấy đi nhiều nước mắt tưởng như không bao giờ quên được. Nhưng trải nghiệm dạy cho mình rằng nỗi buồn nào rồi cũng qua đi, và niềm vui sẽ tới, cùng một chàng trai cũng mang trái tim tan vỡ như mình, rồi hai ta thành đôi trọn đời.

Đầu thập kỉ này, mình introvert đến cực điểm. Đến nỗi tích cực lảng tránh nhiều cuộc hội họp bạn bè, cảm thấy khó hoà nhập trong môi trường số đông, để rồi nhận ra cuộc sống không nhiều giao lưu xã hội thì tuy bình yên tự do đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nhưng cũng thật là buồn tẻ. Và bạn bè nghĩ mình xa lánh, hay chảnh choẹ, có những tình bạn đánh rơi vì thiếu hiểu biết của tuổi trẻ. Rồi từ đó phải cố gắng ra ngoài nhiều hơn, làm quen với người lạ. Một câu chào hỏi giản đơn có thể dẫn đến hàng nghìn điều diệu kì. Và những tình bạn theo ta qua bao sóng gió sẽ là tình bạn hết đời.

Đầu thập kỉ này, mình hay có nhiều luyến tiếc. Tiếc sao không có cơ hội du lịch đây đó như thấy người khác làm. Tiếc sao chân mình không thon hơn, mặt gọn hơn, mắt to hơn, mũi cao hơn, kí nhẹ hơn. Tiếc sao không nhiều bạn hơn, hoạt bát hơn, có duyên hơn. Nói chung tuổi trẻ nhiều băn khoăn, lúc nào cũng ước ao được là người khác và ghét bỏ bản thân mình. Thời gian và trưởng thành dạy mình cách yêu bản thân, những gì mình có là vừa đủ, và ai cũng có những tự ti giấu kín sau tấm bình phong đẹp đẽ trên mạng xã hội hay ngoài đời.

Đầu thập kỉ này, mình lúc nào cũng lo lắng người khác nghĩ gì, bà con cô bác bạn bè. Những lời đồn đại, chỉ trích khiến ta âu lo, làm sao để sửa đổi, khắc phục. Làm sao để người khác nghĩ đúng về mình? Nhưng miệng đời ai tránh được, có ai tụ tập lại với nhau để ngồi nói tốt người khác đâu. Về cuối ngày, chỉ có gia đình và những người bạn thật sự mới luôn tin tưởng và là chỗ dựa khi cần. Còn lại, ai chơi được thì chơi, đừng quá nặng tình bà con và mặt mũi. Không ai cho mình cái gì.

Đầu thập kỉ này, mình là một cô sinh viên đại học ngố. Chỉ biết miệt mài học hành, không biết cuộc sống còn có nhiều trải nghiệm đáng có. Không biết là đại học cũng cần những lúc ngông, những lúc không quan tâm đến điểm số hay trách nhiệm, để sống như một thanh niên nổi loạn- vì nếu không phải lúc này, thì là lúc nào? Nếu không phải khi ta chưa vướng bận, chìm nổi với cuộc sống cơm áo gạo tiền, con cái, thì bao giờ cuộc đời mới có lần nữa để tự do không một mối âu lo?

back-view-beach-clouds-dawn-185801.jpg

Nhưng vì sống một mình, mang trách nhiệm với gia đình, mang khoảng đầu tư bố mẹ dành dụm cả đời cho con một cơ hội tìm kiếm tương lai khác hơn khi ở nhà, vì phải chịu trách nhiệm lo lắng cho em trai, mình không thể sống vô tư như vậy được. Ngược lại mình ngày đêm băn khoăn không biết tương lai ra sao, tốt nghiệp đi làm ở đâu, có tìm được visa hay không, sẽ sinh sống ở đất nước hay thành phố nào. Tình yêu có bền chặt để vượt qua khoảng cách?

Mỗi người có một con đường mà họ lựa chọn, và rồi ta sống với quyết định đó. Tuy con đường của mình không nhiều hoa hồng và màu sắc tươi vui, đôi khi nhuốm nhiều lo lắng muộn phiền, nhưng cái đích mình đã đến là một lợi nhuận gấp trăm lần khoản đầu tư mạo hiểm của cả nhà. Và mình biết cũng có nhiều người phải lựa chọn như vậy, đánh đổi nhiều thứ bình thường của tuổi trẻ để đạt được mục tiêu vì gia đình họ cũng đã đánh đổi nhiều gấp trăm lần để họ đổi đời.

5 year goals

Tháng 5/2013, trước ngày tốt nghiệp, khi dọn dẹp phòng kí túc xá, mình viết vội vài dòng về mục tiêu để sau này còn nhớ, và không quên ước mơ. Bây giờ nhìn lại, 5 trên 6 cái đó đều đã hoàn thành (ngoại trừ việc chạy chiếc Mini Cooper).

Mình tập thể dục nhiều hơn, vì sức khoẻ không có gì đánh đổi được và tốt nhất hãy bảo vệ nó khi còn trẻ. Mình thử kickboxing 2 năm, gắn bó với yoga được 3 năm. Gần nhất là bắt đầu chạy bộ, dù 10 năm trước đã từng thề non hẹn biển sẽ không bao giờ tra tấn bản thân đến mức đó.

Cuối tháng 12 này, mình đã chính thức đi được nửa đường trong chương trình MBA, và tìm được một công việc thú vị ở Marketing.

Thay vì chiếc Mini Cooper mà tuổi trẻ nằm mơ về, cuộc sống hiện thực mang lại nhiều ước mơ khác như đi du lịch châu Âu, khám phá Việt Nam, đi học tiếp. Đối với con đường nhỏ đi làm 45 phút, mình chỉ cần chạy chiếc Honda Accord 2008 hơn 10 năm tuổi, mua lại từ một đồng nghiệp với giá $4200 thay vì xe mới hơn hai ba chục nghìn đô. Miễn cảm thấy vừa đủ là được.

Từ mơ ước được đi đó đây, mình đã thực hiện được qua công việc, đi công tác ở các thành phố ở Mỹ, Canada, và châu Âu- Madrid, London, Amsterdam, Munich, Montreal, Chicago, Las Vegas, San Diego, v.v. Người bạn đời của mình cũng có đam mê khám phá, và chúng mình cùng về quê hương của mỗi đứa để khám phá nhiều hơn mỗi năm, tận hưởng sự lãng mạn xinh đẹp của Lisbon ở Bồ Đào Nha, hay màu xanh mướt ở Thuỵ Sỹ, thành phố Rome cổ kính của Ý, và sự hùng vĩ của hang động ở Quảng Bình, biển trong vắt ở Phú Quốc. 10 năm trước, có nằm mơ mình cũng không hình dung được sẽ có cơ hội đi nhiều như thế.

Cuối cùng, mình muốn nói là- Hãy có mục tiêu và sống tốt, để rồi bạn sẽ từ từ thực hiện được chúng.

Sang năm 2020, mình đã sống, học, và làm việc ở Mỹ đúng nửa cuộc đời. Trước thềm năm mới, mình muốn dành một khoảng trống trong đầu để hoài niệm và nghĩ về tương lai 10 năm sau. Có thể mình sẽ là một bà mẹ? Sẽ làm một chức vụ to lớn leo thang sự nghiệp? Hay chỉ vừa đủ sống nhưng được du lịch và làm việc ở nhiều đất nước khác nhau? Hoặc có thể là một lối đi hoàn toàn khác mà bây giờ ngồi đây không hình dung được.

Dù thế nào, mong là thập kỉ mới cũng thú vị và nhiềm kỉ niệm như 10 năm này, cùng nhiều bình yên để cảm thấy cuộc sống đủ đầy.

selective-focus-photography-of-person-holding-the-adventure-891252.jpg


Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

-Ngọc Bích

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s