Không ai có thể về nhà lần nữa

You can’t go home again- Thomas Wolfe

Cậu mình sống ở nước ngoài đã mấy chục năm. Một lần cậu về chơi Tết khi mình còn nhỏ. Đến ngày cậu gần đi, mình hỏi

– Sắp phải đi rồi, cậu có buồn không?

– Cậu hơi buồn. Nhưng mà cũng có một chút mong được về nhà vì đi cũng đã 3 tuần rồi.

– Cậu về Việt Nam chơi không phải là nhà sao? Vậy làm sao biết đâu là nhà?

– Con hãy tưởng tượng sau một chuyến đi xa, nơi nào có cái giường con muốn về nằm ngủ nhất trở thành nhà của con.

Mười năm mình mới hiểu hết câu nói đó. 

Sống 1 năm cultural exchange ở Ohio, sau đó dọn đến Massachusetts 2 năm học hết high school, 5 năm ở Boston, 1 năm Cambridge, và lại dọn tiếp sang New Jersey đến giờ đã gần 2 năm. Giường thì gần như mỗi năm một cái vì ở kí túc xá, nhà thuê thay đổi liên miên. Giờ đâu là nhà, đôi khi mình không có câu trả lời.

Ngày xưa mẹ bảo con sinh tuổi Canh Ngọ, là tuổi hay đi và đi một mình. Canh là cô đơn. Nhìn quanh cũng thấy đúng. Các bạn cùng tuổi đều du học mỗi người một nơi, bôn ba khắp các phương trời. Một số tìm được đường về quê hương, một số vẫn còn thích đi thích sống nơi xứ người.

Đi càng nhiều thì người ta mới nhận ra không ai có thể về nhà lần nữa. Vì những kỉ niệm trong lúc đó, những con người xung quanh đó sẽ không bao giờ có thể tìm lại được vẹn nguyên như ngày xưa. Đi xa bao lâu nay, nhưng mỗi khi về nhà, trong mắt ba mẹ mình vẫn là con bé 15 tuổi. Ba mẹ, họ hàng, và xã hội đôi khi không nhìn ra là mình đã trưởng thành, ăn mặc khác, nói năng khác, hành động và suy nghĩ lại càng khác. Và nhiều lúc điều đó khiến mọi người không chấp nhận được thay đổi của mình. Mình không thể sống trọn vẹn là chính mình khi về nhà nữa. Nhà của ba mẹ không còn là nhà mình, mà trở thành nhà của tuổi thơ, kỉ niệm, là những suy nghĩ vả cảm xúc tích cực để hoài niệm mỗi khi cô đơn một mình hay chạnh lòng nhìn gia đình người khác sum vầy.

Người ta hay nói “Home is where the heart is”. Nhưng chính xác hơn lúc này là Home is in the heart. Bây giờ nhà chỉ còn ở trong tim. Nhà không còn là một vị trí nhất định, một cái giường cụ thể nữa. Nhà là tích góp của những tình bạn, là tình yêu dành cho gia đình, là những kỉ niệm gói gém mang theo trong lòng đến suốt cuộc đời. Từ lâu mình không đi tìm một nơi để gọi là nhà nữa. Cuộc đời người du mục không đi tìm bến đỗ, mà mong một người bạn đồng hành để đi hết cuộc hành trình mà thôi.

Ngọc Bích

Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

Advertisement

16 thoughts on “Không ai có thể về nhà lần nữa

  1. Như nỗi lòng những người con xa xứ mỗi khi về quê, tưởng rằng mình đã về nhà. Mà lúc nào cũng đếm ngày được trở lại nơi mình tưởng là xứ người.

    Nhưng mà dù sao thì hôm nay cũng là 27 tháng Chạp, Tết đã đến rất gần rồi. Em chúc chị một năm tuyệt vời với The Tiny Pharmacist nhé!

    Liked by 1 person

  2. Chào bạn,

    Mình thật sự rất thích bài viết này của bạn. Mình đã đọc nó nhiều lần và mỗi lần lại vẫn y như cảm giác lần đầu tiên đọc vậy: một thoáng buồn gợn, chút cơ đơn nhưng vẫn mạnh mẽ bước về phía trước. Mình rất cảm kích nếu bạn cho phép chia sẻ bài biết này trên Facebook của mình.

    Chúc bạn nhiều sức khỏe!

    Liked by 1 person

  3. Tui hiểu hoàn toàn những gì Bích muốn truyền tải trong bài post này, và ngạc nhiên hơn, tui lại experience điều hoàn toàn ngược lại khi về nhà. Có lẽ vì cuộc đấu tranh của tui không chỉ 7 năm nơi xứ người, mà còn cả với những định kiến quê nhà, nơi tui đã rời đi, thậm chí có phần gay gắt hơn.

    Kết quả? Sau bao giông bão thì Vẫn cảm thấy Sài Gòn là nhà, hay đúng hơn nơi nào có ba mẹ thì nơi đó là nhà. Dù nhà cũ giờ đã cho thuê, vẫn muốn dc gọi sài gòn là nhà. Ba mẹ, họ hàng, rồi cũng phải chấp nhận, Khôi ngày xưa vẫn là Khôi của bây giờ, nhưng cũng có những điểm khác biệt, nên biết thận trọng hơn khi giao tiếp với :)).
    Cũng có thể vì brain của con trai functions khác con gái.

    Đọc những bài viết của Bích, thấy đồng cảm nhiều nhưng cũng thấy hơi bi quan. Không biết có phải vì tui ở bờ tây nơi mọi thứ thay đổi nhanh hơn, khí hậu ấm áp hơn và cũng gần với châu Á hơn, nhưng khi nghĩ về Sài Gòn bây giờ, tui thường nghĩ về những startup vừa mới lọt vào incubator của San Fran, mặc dù bạn co-founder chưa hề rời Việt Nam. Hay tuần trước cả team quởn quyết định work off site, ngồi ở Sài Gòn 2 tuần để code thay vì ngồi ở SF office.

    Câu đề tựa thật hay: Không ai có thể về nhà lẫn nữa. Hay trong ngữ cảnh này vì nó gợi lên được đúng cái thần thái mà bài viết muốn truyền tải. Nhưng theo một góc cạnh khác, còn tuỳ vào “nhà” là điều gì trong tim mỗi người. Tui thì vẫn tin là hạnh phúc sẽ ở nơi mà Bích muốn tìm thấy nó, home cũng vậy. At the end, mấu chốt là hiểu được điều gì mà bản thân đang tìm kiếm thôi, còn mọi thứ: vẫn luôn thay đổi mà.

    Like

    1. Cũng giống như không ai tắm hai lần trong một dòng sông thôi, vì dòng sông còn đó, nhưng dòng nước chảy thì thay đổi liên tục sẽ chẳng bao giờ là giống y như xưa. Vì vậy công nhận sự thật đó giống như chấp nhận quy luật tự nhiên thôi. Nếu không thì những ai mải đi tìm những thứ phải vẹn nguyên như xưa chỉ tự làm khổ mình. Cùng lúc con người thay đổi thì rất nhiều định nghĩa xung quanh thay đổi theo. Nhưng đôi khi hoài niệm tiếc nuối vẫn là một cảm giác có ý nghĩa và đáng trân trọng, nhâm nhi một tí rồi lại bước tiếp.

      Like

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s