Viết một năm về trước, trong lúc đang tìm việc làm khắp nơi, chưa biết tương lai ra sao, lo sợ phải chia tay bạn bè người yêu cuộc sống mình quen thuộc. Mình đồng cảm với các bạn đã và đang trải qua cảm giác này. Mình chỉ muốn nói là dù có tối tăm thế nào, thì cũng chưa phải là tận thế. Ngã rẽ cuộc đời khi đó dắt mình đến nơi này, 1 năm sau. Nhưng nhiều người bạn mình rẽ sang hướng khác, và vẫn có cuộc sống hạnh phúc hiện nay. Chúng ta luôn có đường, hãy bình tĩnh và đón nhận thử thách với một chút lạc quan nhé.
—
Tháng 3, năm 2015
Mình sắp 25 tuổi. Mình đã ở một mình xa nhà 10 năm. Tự sống, tự lớn, dạy dỗ bản thân một mình, thỉnh thoảng được bố mẹ gọi qua căn dặn vài câu mỗi tuần. Mình ăn 80% các bữa ăn một mình. Mình cực thích đi thăm gia đình các bạn người Mỹ chỉ để ngửi cái mùi của một căn nhà. Cái mùi ấm áp và như một gia đình.
Là người nước ngoài chẳng dễ dàng gì. Là người nước ngoài nghĩa là tài sản quý giá nhất của mình là tấm passport và 18 bản giấy tờ để mình có thể đi học, đi làm. Tất cả những thứ khác đều không thiết yếu và có thể vứt đi trong tích tắc để dọn từ nơi này sang nơi khác. Là người nước ngoài nghĩa là cố gắng nhớ những ngày tháng ngẫu nhiên phải làm giấy tờ, những luật lệ, quy định để có thể sống và học tập hợp pháp, vẫn đi làm, đóng thuế, phục vụ bệnh nhân chửi thẳng vào mặt mình nhưng vẫn luôn luôn được xem là người ngoài. Là người nước ngoài nghĩa là trong 2 tuần nữa nếu không tìm được việc, mình sẽ gói ghém cuộc sống này và đi. Đi không phải như các bạn Mỹ dọn về nhà bố mẹ, dành thời gian suy nghĩ, từ từ tìm việc làm thủng thẳng vài tháng. Đi ở đây là dọn về nơi mình đã 10 năm không sống, múi giờ khác 12 tiếng, ở một xã hội và văn hoá từ lâu mình cảm thấy không hoàn toàn thuộc về.
Mình không tha thiết ở lại cái nơi người ta không muốn mình. Nhưng khi bạn lớn lên và đi, nơi bạn tới ở trong 10 năm xa nhà không chỉ là một vị trí địa lý nữa. Nó trở thành ngôi nhà trong tâm hồn, vì ở đó có những tình bạn, tình yêu, những kỉ niệm níu kéo gắn bó bạn với cái nơi tưởng như đất khách quê người. Con đường phía trước mình sẽ đi hay ở có thể sẽ mãi mãi thay đổi người bạn đời mình sẽ gặp, cuộc sống mình sẽ xây dựng, và cả những đứa trẻ mà mình sẽ có.
Mọi người trong văn phòng hỏi sao thấy em điềm tĩnh vậy, cuộc sống sắp nhiều thay đổi mà ít thấy lo lắng. Có chứ. Đôi lúc tự dưng đau nhói trong dạ dày vì nghĩ đến tương lai khi đang cố đừng nhớ đến. Nhưng lo lắng làm được gì đâu? Thời gian và thời điểm là tất cả. Và thời gian là thứ mình đang thiếu và thời điểm là điều không hoàn toàn nằm trong tay mình.
Nhưng mình không nên phàn nàn. Vì MÌNH ĐÃ CHỌN con đường này. Không ai bắt mình phải xa gia đình. Mình MUỐN cuộc sống này. Mình đã có cơ hội được rời khỏi nơi mình sinh ra, được biết thế nào là thế giới rộng lớn, là được tự suy nghĩ, nói điều mình tin, được trải qua cảm giác gian nan khốn đốn sợ hãi một mình. Tuy biết vậy, nhưng chuyển từ trạng thái không tin sang chấp nhận thật là khó. Rằng mọi thứ lúc này có thể sẽ mãi mãi thay đổi không bao giờ như vậy nữa.
Nhưng có ai bao giờ nhìn được tương lai. Có thể 10 năm nữa, nhìn lại, đây lại là những khoảnh khắc TỐT ĐẸP của cuộc đời chúng ta. Khi ta đã vượt lên những đám mây mù, đã kiếm được những đồng lương thật sự, hạnh phúc mập mạp trong cuộc sống thoải mái sau này, có thể ta sẽ bí mật thèm thuồng cái cảm giác này. Cái cảm giác rung chuyển, lắc lư như máy bay đi qua bão, sự hồi hộp của tương lai vô hình. Ta sẽ nhìn lại và cười thầm những lúc phải đắn đo suy nghĩ xem tuần này dám ăn bao nhiêu, đi bộ vài cây số để đỡ tốn tiền xe, ngồi nhìn tài khoản ngân hàng chỉ còn vài chục đồng sống nốt đến cuối tháng. Ta mỉm cười vì những sóng bão của tuổi trẻ sẽ không còn tìm lại được nữa, vì vậy hãy sống từng phút giây khi còn có thể.
…
Mình hồi đó rất thích ngồi mộng mơ. Nhưng bây giờ thì đã thôi mơ màng ao ước nhiều. Vì tương lai đôi khi không thể định hình. Con đường phía trước có lúc tối mịt nhìn không ra. Tất cả những gì mình có thể làm lúc này là nhắm mắt lại, hít thật sâu, và bước tới.
Mình đang cố ghi tâm cái cảm giác này mà mình sẽ nhớ về, 10 năm nữa trong tương lai.
Cám ơn chị về những chia sẻ. Đọc những dòng này em thấy mình cũng mạnh mẽ thêm vượt qua giông bão!
LikeLiked by 1 person
Cảm ơn em. Chúc em nhiều sức mạnh và may mắn trên con đường của mình 🙂
LikeLike
Chào Bạn
Trong quá trình tìm hiểu để chuẩn bị cho con gái, Tôi vô tình và may mắn tim được link này , hơn thế bài tôi đang đọc cũng là những điều tôi trăn trở “Ôi những nơi tôi đã đến “. và nó đã cho tôi một chút nhìn nhận về những điều tôi bâng khuân ( vì chưa được trải nghiệm nhưng với những gì đã đi qua trong cuộc đời minh, để rồi lý luận suy diễn nó – Nên hoặc không nên cho con đi du học , tại sao ?)
Đúng , chỉ có tự lập , đối mặt trải nghiệm với khó khăn mới làm nên con người vững bước , Thật sự ở vn với lứa tuổi 26 tôi không nghĩ sẽ có nhiều người có thể suy nghĩ vững chắc hơp lý như Bạn ” Thời gian và thời điểm là tất cả. ..bí mật thèm thuồng cái cảm giác này …chuyển từ trạng thái không tin sang chấp nhận thật là khó …nhắm mắt lại, hít thật sâu, và bước tới” , Nếu bạn có thể cho tôi hỏi một chút mà nó là một vấn đề hết sức lớn đối với tôi . Tôi thật sự nghĩ rằng việc lớn nhất và một trong những vấn đề cần nhất cho đời sống của một con người năm trong câu bạn đã nói :”:”ngửi cái mùi của một căn nhà. Cái mùi ấm áp và như một gia đình. ” theo sự cảm nhận thực tế từ bạn việc NGỬI ..GIA ĐÌNH ” tuy nó chỉ là trạng thái tinh thần thôi , nhưng theo bạn nó có cần và quan trọng trong cuộc sống của một con người không ?, giả sử bạn con đường công danh của Bạn thành công , thì câu bạn nói đó nó có thật sự đạt được không ? hoăc nó sẽ mãi mãi chỉ là ký ức của tuổi 15 ( trước khi bạn qua Mỹ )
Vấn đề thứ 2 :”ở lại cái nơi người ta không muốn mình ..nơi bạn tới ở trong10 NĂM XA NHÀ ” Tôi giả đinh sau 10 năm nữa mọi thứ đều tốt đẹp , công danh gia đinh đến với bạn hoặc khác hơn năm 36tuổi bạn là tầng lớp trung lưu , thượng lưu của xã hôi Mỹ – và nếu cũng chính là bạn ở VN bạn không mất 20 vận lộn mất mát ( 15 -36 tuổi) và bạn cũng thành danh với thực tế Bạn đã trải qua ban sẽ chọn con đường nào khi cả hai đều thành công ở tuổi 36
,Chân thành cảm ơn những gì ban đã chia sẻ
Chúc bạn luôn khỏe và may mắn
LikeLike