Ba năm trước, mình dọn dẹp đồ đạc nhà cửa và rời Boston thân yêu sau 6 năm trời gắn bó. Cảm giác lúc đó rất sợ hãi, mơ hồ, không biết đến một tiểu bang mới sẽ tìm bạn ở đâu, chơi với ai, khi cần có ai giúp đỡ, bác sĩ phải tìm đâu ra khi không còn trung tâm y tế ngay trong trường, không còn thầy cô để chạy vào xin lời khuyên. Còn cả tỉ thứ li ti nhưng nhức đầu mà một đứa sinh viên dọn ra ngoài thế giới thực phải biết như mướn nhà, trả tiền internet, điện, nước, bảo dưỡng xe, mua bảo hiểm, v.v. và v.v. Cảm giác lúc đó chỉ biết là sợ, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc nhắm mắt bước đi và chào đón những điều vô hình sẽ tới phía trước.
Tháng 5, năm 2014
Lúc mình 6, 7 tuổi, một ngày mẹ và mình làm bánh trong bếp. Hôm đó mẹ dạy làm bánh bướm kiểu Pháp, mình ngồi bệt dưới sàn, dính bột đầy mặt, đầy quần áo. Ba đi làm về bước vào, nhón lấy chiếc bánh nóng hổi vừa ra lò, cười và xoa đầu mình. Ba nói “Trong cuộc sống sau này, con sẽ có rất nhiều khoảnh khắc. Ba hi vọng con sẽ nhớ đến khoảnh khắc này. Khi con còn ba mẹ, có gia đình, được yêu thương. Nó sẽ giúp con vượt qua những lúc khó khăn trong đời”.
Và mình nhớ. Mình nhớ lúc đó đang mặc bồ đồ thun mẹ mua, quần xanh dương áo trắng vẽ hoa. Nhớ từng chiếc bánh bướm. Mùi bơ thơm lừng. Nhớ cảm giác hạnh phúc bình yên trong khoảnh khắc mãi mãi đó mà mình luôn tìm về khi ngoài đời giông tố.
Từ ngày xưa ấy, mình luôn mang khoảnh khắc đó trong lòng. Mình nhớ về nó khi nằm trên chiếc giường nhỏ dưới tầng hầm, nhìn lên trên trần nhà đen như mực đêm đầu tiên đến Mỹ. Khó ngủ. Trật múi giờ. Một mình. Sợ hãi. Nhớ nhà. Không biết có sống nổi ở xứ người; khi người khác mắng nhiếc sống không nổi đâu, đi về nhà là vừa. Mình nhớ đến nó khi cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp, xếp lại một khoảng trời đại học, thụ hưởng một nền giáo dục mà gia đình đã cố gắng vun vén hi sinh rất nhiều.
Mình hi vọng sẽ nhớ đến nhiều khoảnh khắc trong 6 năm qua. Ngồi giữa đám bạn, ôm một cái thật chặt. Tụi nó trông như thế nào, mình cảm thấy ra sao. Chúng sẽ thêm vào nhiều khoảnh khắc mà mình mang theo, để dành cho một ngày tăm tối khi cảm thấy chán nản và cần niềm động viên, cần một cảm giác đang sống và một nơi để thuộc về.
Mình vô cùng sợ hãi khi phải rời Boston, thành phố với những con người mình quen và yêu thương, để bắt đầu lại từ đầu. Nhanh thôi, mình sẽ bước vào hàng ngũ của hàng ngàn thanh niên thiếu nữ những người đã từng gọi Boston là ngôi nhà của tuổi trẻ. Nơi chúng ta học, sống, và lớn lên cùng nhau, nơi có tình yêu đầu và những trái tim tan vỡ. Chiếc xe điện ngầm không bao giờ đến đúng giờ. Những bạn trẻ váy ngắn đi loạng choạng trên phố sau khi rời khỏi hộp đêm và xe điện đã ngừng. Dòng người đổ ra đường mặc áo Red Sox những ngày có trận, miếng bánh pizza thật dở thật ngon lúc say bí tỉ, công viên Fenway nơi những thanh niên tụ tập hút cần sa, tất cả mọi thứ. Sáu năm qua trong chớp mắt. Thật khó để tưởng tượng ta sẽ ở đâu trong 6 năm nữa, thậm chí chỉ trong 1 năm nữa.
Bạn mình giờ đang đính hôn, lập gia đình, chờ đón đứa con đầu lòng, hay đang nuôi dưỡng những đứa trẻ nhỏ. Còn mình chỉ cảm thấy vừa mới bắt đầu. Nhưng ta phải bắt đầu từ một điểm nào đó, và phải ra đi để biết trân trọng những thứ mình để lại phía sau. Nếu đủ mạnh mẽ, ta sẽ vượt qua. Nếu tình yêu đủ lớn, nó sẽ tồn tại. Ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc dang tay chào đón những thứ phía trước vô hình- với tất cả sợ hãi và tự do nó mang lại- và hi vọng chúng sẽ dẫn ta đến một nơi thật tuyệt vời.
-Ngọc Bích
Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!
chị ơi, xin tặng c bài này nhe https://www.youtube.com/watch?v=ZBseZ6y7hDQ – /norah Jone
Have a good sunday! 😀
LikeLiked by 1 person