Mới đó mà đã đến blog thứ 100 🙂 Tháng 8 năm 2015, mình ấp ủ một ước mơ nhỏ được chia sẻ nhiều thông tin và trải nghiệm với cộng đồng lớn hơn, bắt đầu bằng thông tin sức khỏe. Sau nhiều lần viết đi viết lại nhờ bạn bè xem thử, mình nhận ra rằng điều ý nghĩa nhất mình có thể mang đến cho mọi người là những kinh nghiệm về cuộc sống một mình nơi xứ người, những va chạm, vấp ngã, cũng như từng thành công hạnh phúc. Và The Tiny Pharmacist ra đời.
Mình nghĩ sống cũng vừa đủ để trải nghiệm, đã đi làm và có điều để chia sẻ với các bạn cùng hoàn cảnh, cũng một mình, hay có lo âu phiền muộn như mình trước đây. Lúc còn đi học, mình mải mê giải quyết vấn đề của bản thân chẳng còn thời gian để viết chia sẻ cho ai. Bây giờ mỗi ngày mình nhận được tin nhắn hỏi thông tin, nhờ hướng dẫn hay trao đổi kinh nghiệm. Những tin nhắn cảm động nhất là khi một ai đó thấy bớt cô đơn vì đọc những gì mình viết, hay được động viên hơn khi thấy một người đi trước cũng từng trải qua những giây phút thất vọng buồn tủi giống mình nhưng đã đứng dậy bước tiếp.
Nếu có điều kiện, phụ nữ hãy sống một mình xa gia đình, độc thân, có thời gian tìm hiểu bản thân là ai, mình cần gì, muốn gì, có thể làm được gì, những giá trị nào là quan trọng và hình dung cuộc đời mình ra sao để biến nó thành hiện thực, không trong khuôn khổ của ai khác. Không phải là bạn gái của ai, vợ ai, hay mẹ ai mới là có giá trị. Trong xã hội chung ở Á hay Âu, nhiều phần ở Việt Nam, chúng ta luôn phải cân nhắc phụ nữ đi đứng ăn nói ra sao, là một cô gái độc thân cần thế này, làm vợ làm mẹ phải thế kia, hi sinh chăm lo cho người khác mọi lúc mọi nơi. Chúng ta không còn khoảnh khắc hiểu chính mình, là chính mình.
12 năm rồi mình sống ở nước ngoài. Không phải là người Mỹ, nhưng cũng không còn sống chung với nhiều giá trị phong tục tập quán Việt Nam. Lúc xưa luôn cảm thấy như người không nhà, không biết định nghĩa giá trị của mình nằm đâu, có nơi nào để thuộc về. Nhưng cái bình yên của những năm sau 20 là sự chấp nhận, là chính mình. Đây là lúc không còn lo lắng người khác sẽ nghĩ gì, nhìn áo quần mình đang mặc tóc tai ra sao, và đánh giá mình thế nào, và những khác biệt giữa chúng ta không có nghĩa là khuyết điểm. Mình không còn bước vào một buổi họp, căn phòng đầy người lạ tim đập thình thịch tay chân thừa thãi nữa. Không còn băn khoăn nếu lên tiếng về vấn đề mình quan tâm, về quyền phụ nữ thì bị cho là bao đồng, nhiều chuyện, không phải nơi phải lúc.
Từ khi còn nhỏ, mình luôn nghĩ biết bản thân muốn gì, đi một đường thẳng tiến để đạt được những mục đích đó. Nhìn lại, mình đang đứng đúng một nơi đã luôn hình dung, nhưng lúc này một thế giới khác đã mở. Quá nhiều khả năng và cơ hội phía trước. Ba năm vừa rồi có thật nhiều biến động. Tìm fellowship, dọn nhà sang một nơi hoàn toàn mới, học cách làm người lớn đi làm, tìm visa, xổ số. Không chỉ biến động nhiều mà nhiều quyết định mạo hiểm và to lớn trong đời. Mình đã biết thế nào là tự sống một mình, quản lý tài chính bản thân, đi làm, dọn sang một nơi hoàn toàn khác, tìm một công việc mới, thử sức dọn nhà sửa xe, tìm bạn mới, có một chút nổi loạn và hành động không tính toán, yêu một vài lần, đừng sợ trái tim một lần tan vỡ, vì tất cả là một phần của cuộc đời mình. Những năm 20 chúng ta đang thật sự sống là chính mình.
I feel my blood rushing
Burning like a glory blaze
Back when we had nothing
We had everything