Thứ tư, ngày 30 tháng 1, năm 2008
23 tháng chạp. Chè, xôi, thèo lèo, cá chép- Ông Táo về trời. Mùa xuân là mùa của họp mặt, mùa của gia đình, của hạnh phúc. Xuân này các cậu nhà mình đều về sum vầy bên ngoại. Chỉ có mẹ là thiếu con thôi, mẹ ơi.
Năm nay là Tết thứ ba xa nhà. 5, 10 năm nữa, biết có còn cái Tết nào ở nhà nữa không?
—
Thứ sáu, ngày 1 tháng 2, năm 2019
Mười một năm đã qua từ lúc viết dòng suy nghĩ đó trong nhật kí. Hơn 13 năm từ lúc bước chân đi xa nhà, được một lần về ăn Tết. Bây giờ ngoại cũng không còn, ra đi khi mình không ở đó gặp mặt lần cuối.
Với mình ngày xưa Tết nơi xứ người tủi thân buồn lắm. Lúc mọi người đang đón giao thừa thì những du học sinh như mình vẫn đang cắm cúi học, thi exam, hay chỉ đang ăn bữa cơm bình thường. Hên thì túm tụm được với các bạn Việt Nam trò chuyện ấm lòng một chút, tranh nhau kể xem Tết ở nhà mỗi đứa khác nhau thế nào. Tranh thủ nghỉ trưa gọi về cho gia đình nói vài câu bằng tấm thẻ điện thoại 10 đồng tính từng phút, vì smartphone làm gì có, FaceTime ở đâu ra mà líu lo hay xem mặt nhau.
Tết xa nhà là những ngày học bình thường, những việc làm bình thường, và mọi thứ đều bình thường. Ở vùng đông bắc lạnh lẽo này, Tết mang đến những cơn bão tuyết trắng xoá trời, phải lội nước đá đến trường, đi nhờ xe người khác đỡ được quãng đường vì không có ba mẹ đón. Chạnh lòng một chút. Ngăn nước mắt đừng rơi. Dẫu biết đi là từ bỏ nhiều thứ, nhưng đôi khi hỏi lòng có phải từ bỏ nhiều quá?
Khi xưa còn nhớ Tết ghê gớm lắm, thèm được thấy hoa mai để biết mùa xuân về, thèm nồi thịt kho ăn với cải chua, miếng bánh tét rán, chuyến xe về thăm quê Long An. Bây giờ đỡ nhớ hơn, thoáng rồi cũng qua. Có lẽ cuộc sống chai sạn hơn một chút và kỉ niệm phai dần. Trong kí ức Tết cuối cùng và đẹp nhất, mình vẫn là con bé 15 tuổi tóc ngố buộc đuôi, mặc quần rộng thùng thình với chiếc áo thun trắng dài tay, chụp tấm hình gia đình bên ghế salon, đâu biết rằng hơn 10 năm nữa chúng ta mới lại xum vầy bên cành mai vàng chúc xuân nhau.
Mình chưa bao giờ hối hận về quyết định xa nhà. Nó thay đổi cuộc đời mình, mang đến nhiều trải nghiệm. Nó dạy mình những bài học lớn ở đời dễ khiến ta gục ngã nhưng nếu vượt qua được thì sẽ mạnh mẽ hơn. Chắc các bạn cũng vậy thôi. Ít ra đối với lớp trẻ chúng mình, đó là lựa chọn. Còn biết bao nhiêu người Việt phải rời xa quê hương vì hoàn cảnh bắt buộc hay cuộc sống.
Và hãy biết là khi bạn buồn, hay cô đơn, tủi thân, nhớ nhà, bị người khác hắt hủi, thì ở đâu đó cũng đang có người chia sẻ nỗi niềm này, cũng từng trải qua tâm trạng đó. Chỉ cần biết vậy đôi khi cũng là đủ.
—
Khi xưa mong được thấy Tết với đủ mọi thứ, bây giờ chỉ mong được về nằm bên mẹ thôi.
– Ngọc Bích
Nếu các bạn có câu hỏi thì comment dưới hoặc Facebook Page của trang. Nếu có đăng lại bài, xin vui lòng dẫn nguồn tên mình và địa chỉ của trang. Cảm ơn mọi người đã theo dõi!